Diệu Ngọc ( viết lại lời kể của Liên Hoa )
Tôi pháp danh là Liên Hoa, ngụ tại Bà Điểm, huyện Hóc Môn, TP. Hồ Chí Minh. Tôi xin kể lại câu chuyện có thật của gia đình tôi khi tôi hành trì sám hối theo bộ Lương Hoàng Sám, hy vọng chia sẻ của tôi sẽ giúp cho các đạo hữu tăng trưởng tín tâm về sự màu nhiệm không thể nghĩ bàn của pháp sám hối này.
Mẹ tôi sinh năm 1958, trong suốt 5,6 năm nay thường xuyên bị đau đầu, mỗi ngày phải uống 2-4 viên panadol để giảm đau, đồng thời đi khám bệnh ở bệnh viện Thống Nhất rất nhiều lần, mỗi lần mang về rất nhiều thuốc nhưng uống hoài không khỏi. Ngoài ra mẹ tôi còn bị béo phì nên trong người lúc nào cũng mệt mỏi, uể oải.
Bố tôi sinh năm 1957, cách đây gần một năm có đặt stens tim, đồng thời bị tiểu đường nặng, suy thận, tràn dịch màng phổi nên cả ngày bố chỉ nằm trên ghế. Mỗi năm bố mẹ tôi phải đi cấp cứu mấy lần.
Trước tết khoảng đêm 24-25 âm lịch, tôi đang ở Vũng Tàu công tác thì nằm mơ thấy bố tôi gọi : “Tuyết ơi cứu bố!” .Trong mơ tôi thấy bố bị lên cơn nhồi máu cơ tim và gục xuống. Tôi bật dậy hoảng hốt, mồ hôi ướt đẫm gối, chỉ muốn lao nhanh về Sài Gòn trong đêm. Từ đó tôi luôn lo lắng bất an về sức khỏe của hai đấng sinh thành.
Theo dự định vợ chồng tôi cùng con trai nhỏ 7 tuổi sẽ ra Hà Nội ăn tết, vì gia đình chồng tôi ở ngoài đó. Thực lòng tôi chỉ muốn ở lại Sài Gòn để chăm sóc bố mẹ, nhưng vì một vài lí do, cuối cùng tôi vẫn phải đi.
Ra đến Hà Nội nhưng lòng tôi luôn khắc khoải, bồn chồn không yên. Mùng 3 tết, vợ chồng tôi cùng con trai nhỏ leo núi Yên Tử lên chùa Đồng để cầu xin sức khoẻ, bình an cho bố mẹ và gia đình.
Đến mùng 5 tết là ngày tôi từ Hà Nội bay vào Sài Gòn. Tôi vừa xuống sân bay thì chị gái gọi điện nói bố đang hôn mê, cấp cứu ở bệnh viện Thống Nhất. Như sét đánh bên tai, tôi lập tức tới ngay bệnh viện, chỉ mong sao bố thoát khỏi được lưỡi hái của Tử thần...
Sau mấy tiếng hôn mê thì bố tôi đã tỉnh, nhưng rất mệt. Nghe mẹ tôi kể lại thì sáng hôm ấy, bố tôi muốn đi ăn phở ở khu Hoàng Hoa Thám, mẹ tôi đó giờ ít khi nào đi cùng bố vì khẩu vị 2 người khác nhau, nhưng tự nhiên mẹ đòi đi theo.
Đến quán, họ vừa bưng tô phở ra để trước mặt, mẹ nhìn lên thấy bố mặt tái mét, miệng ú ớ rồi gục mặt xuống bất tỉnh. Bố hôn mê luôn và mẹ gọi taxi đưa đi cấp cứu. Đến bệnh viện Thống Nhất thì bác sĩ nói rất may bố không bị té xuống đất hoặc không gục ngã vào tô phở nóng trước mặt. Và may hơn nữa, có mẹ tôi ở bên cạnh đưa bố đến bệnh viện kịp thời !
Nhìn gương mặt bố xanh xao, không còn chút sức sống nào trên giường bệnh khiến tôi đau đớn vô cùng, tôi ước rằng người đang nằm trên giường bệnh ấy là tôi, để đổi lại sự bình an cho bố ! Dù bố đã qua khỏi nhưng còn những lần sau, lần sau nữa, có thể vượt qua được mãi không, khi sức khỏe các cụ giờ chỉ như bồ công anh lung lay trước gió ? Vẫn biết đời người là vô thường, huyễn hóa như bóng trăng trên mặt nước, nhưng mấy ai đủ bình tĩnh khi đứng trước khoảnh khắc: những người thương yêu nhất của chính mình ra đi?
Nghĩ đến giấc mơ đêm 25 tết, lại khiến tôi đau như thắt lòng! Câu gọi “Tuyết ơi, cứu bố!” cứ văng vẳng vang lên trong đầu tôi, tôi phải làm sao, làm sao để cứu những thương yêu nhất của tôi đây?
Vì có tín tâm Phật Pháp, nên tôi hiểu bệnh tật trên thân bố mẹ đều do nghiệp báo mà ra, đều do oan gia trái chủ đến đòi nợ. Ngày trước khi còn khỏe mạnh, bố mẹ tôi đã sát sinh rất nhiều để đãi tiệc và ăn uống trong nhà. Đó là chỉ tính ở đời này, còn vô lượng đời trước thì ác nghiệp làm sao mà tính kể!
Nghĩ như vậy nên tối đó, sau khi bố tôi tỉnh lại, tôi đến chùa Vĩnh Nghiêm (Q3. Tp. Hồ Chí Minh) phát nguyện ăn chay, đồng thời xin trì tụng Lương Hoàng Sám để cầu xin giải nghiệp chướng cho cha mẹ.
Than ôi ! Ngẫm đến chúng sinh khi còn khỏe mạnh, yên ổn thì cứ mặc tình thỏa thích tạo ra biết bao nghiệp ác. Đến khi quả báo đến, thống khổ đến, lúc ấy mới nhớ Phật, quay về ôm chân đức Phật, mong nhận được ánh sáng sự bi bi che chở, cứu khổ cứu nạn của Người, nhưng thường thì đã muộn rồi.
Mỗi ngày sau đó tôi đều kiên trì sám hối theo bộ Lương Hoàng Sám, lúc đầu lạy 2 thời rồi tăng lên 4 thời. Khi tôi tụng hết phần thứ 5 thì bố tôi thấy trong người khỏe hẳn ra, ông có thể đi xe máy ra công ty và thăm các bạn hàng. Các bạn có tin nổi không, trong khi trước đó do bệnh tật, ông chỉ nằm yên trên ghế cả ngày?
Còn mẹ tôi, sau khi tôi trì tụng hết quyển Lương Hoàng Sám thì buổi tối đó mẹ tôi nói với tôi :
- Tuyết ơi, khoảng 10 ngày nay mẹ thấy trong người rất khỏe không còn đau đầu nữa!
Chao ôi, tôi bất ngờ quá, cứ hỏi đi hỏi lại mẹ :
- Mẹ, mẹ có khỏe thật không? Mẹ hết đau đầu thật không? Có chắc không mẹ ?
Làm mẹ tôi phát bực bảo:
- Tao hết đau thì nói hết đau chứ sao!
Tôi mừng quá, tự nhiên buột miệng nói với mẹ:
- Do trước đây mẹ giết cá, gà, vịt… mẹ đập vào đầu người ta nên bây giờ mới bị đau đầu như vậy. Nếu biết ăn năn sám hối xin lỗi người ta, người ta tha cho thì hết đau chứ sao!
Mẹ tôi ngơ người ra chẳng hiểu tôi nói gì. Thật ra trước giờ tôi cũng chỉ đoán vậy thôi chứ chẳng có thần thông chi mà biết được, bởi mẹ hay bị đau đầu mà uống thuốc hoài không khỏi rất thống khổ, tôi nghĩ có lẽ do nghiệp nhân đập đầu chúng sinh mà ra. Bố mẹ tôi vốn không tin nhân quả, cũng chẳng tin tâm linh nên từ khi trì tụng tới giờ, tôi không dám nói bố mẹ biết tôi đã tụng sám hối thay cho bố mẹ.
Phận làm con khi bố mẹ không hiểu về luật Nhân Quả, tôi có thể thay họ sám hối thật tốt biết bao, vì công ơn sinh thành nặng như trời bể. Nếu có thể giúp cha mẹ thân tâm an lạc, tật bệnh tiêu trừ, tai qua nạn khỏi thì chẳng phải rất đáng để chúng ta phát nguyện sám hối sao ?
Sám hối chính là một trong những pháp môn được Đức Phật dạy, có công đức tiêu trừ nghiệp chướng không thể nghĩ bàn. Phàm là người sanh trong cõi Dục này, trừ các bậc đã hoàn toàn giác ngộ, thì không một ai tránh khỏi lỗi lầm, bởi ba nghiệp thân – khẩu – ý gây nên.
Các tội lỗi từ ba nghiệp phát sanh, nên chúng ta nếu muốn dứt trừ hết tội lỗi, tất nhiên phải đem ba nghiệp ấy sám hối, thì tội lỗi mới được thanh tịnh.
Phật dạy:
“Nếu không có phương pháp sám hối thì, tất cả các Phật tử không một ai mà được giải thoát”.
Vì thế nên bộ Lương Hoàng Sám có một hiệu lực mạnh mẽ, làm cho người có tội lỗi được tiêu trừ, phước lành tăng trưởng. Pháp sám hối này diệt trừ không thiếu một tội lỗi nào trên thế gian. Bản thân tôi và gia đình đã chứng được sự cảm ứng không thể nghĩ bàn sau khi trì tụng pháp sám này, nên tôi có phát nguyện ấn tống bộ Lương Hoàng Sám cho bạn đọc nào hữu duyên !
Nếu bạn nào muốn thỉnh Lương Hoàng Sám để trì tụng thì xin liên hệ với tôi theo email : nguyentuyet.pri@gmail.com
Tôi sẽ gieo duyên tặng miễn phí và chia sẻ kinh nghiệm trì tụng! ( Mọi đăng kí trên các trang, nhóm khác tôi có thể không nhận được nên mong các bạn thông cảm )
Nguyện cho tất cả chúng sinh đều tin thọ Phật pháp, biết quý trọng sinh mạng, đoạn trừ sát sinh, dứt ác hành thiện, đều ngộ ra giáo lý của đức Phật, cùng tu tập tinh tấn để sớm chứng Bồ Đề.
Nam Mô A Di Đà Phật – Xin thường niệm!
DƯƠNG HOÀNG HẢI