Trên mặt báo, tôi xem thấy một bài viết: Có một cậu bé 10 tuổi, từ 11 tầng lầu cao ở Dương Đài ngã rơi xuống đất, kết quả không hề bị thương tích gì, chỉ bị sợ hãi thôi, cha mẹ cậu bé trước khóc lóc, sau lại cười.
Chúng ta xem đến bài báo nói:
“Làm sao có khả năng vậy?”
Có người hỏi tôi: “Giải thích sự kiện kể trên thế nào?” – Tôi chỉ cười thôi.
Thuở thiếu thời, tôi có đọc một cuốn tạp chuyện: “Thượng Cổ Thần Thọai Diễn Nghĩa”, trong sách có đoạn nói như sau: Cómột vị Thiên Thần thần giao với vị Hoàng Hậu sinh ra một hài nhi, Hoàng Đế không bằng lòng, bèn ra lệnh cho hạ cấp lột hết quần áo của hài nhi rồi đem ném vào hang núi đông tuyết lạnh lẽo, để cho hài nhi này tự sống tự diệt.
Lúc bấy giờ, một hài nhi mới sinh ra bị bỏ vào nơi hang núi băng thiên tuyết địa (trời băng đất tuyết), thì không chết vì rét thì cũng chết vì đói. Tuy nhiên các binh lính mới quăng hài nhi xuống đất phủ tuyết, đột nhiên trên không trung bay lại một bầy quạ, tự động tiếp nhận hài nhi, cùng nhau làm giường trên tuyết để hài nhi nằm ngủ, còn có những quạ khác dùng lông chim phủ ấm cho hài nhi, như đắp chăn bông.
Đám binh lính của nhà vua rất lấy làm lạ lùng, vội vàng chạy về trình báo.
Ba ngày sau, trở lại tìm xem hài nhi nơi tuyết địa, đám lính vẫn thấy bầy quạ đang lo bảo vệ hài nhi.
Hài nhi đã không chết, càng kinh hãi hơn nữa, đó là một đàn chó sói cái đang dùng sữa để nuôi dưỡng cho hài nhi, mà hài nhi được bú rất no sữa! Sói cái cho bú sữa xong, lại xử dụng đầu lưỡi liếm lên mặt hài nhi vài lần làm cho sữa bị dính mặt khô sạch. Hài nhi mặt mũi hồng hào, ngủ nghê đầy đủ. Đám lính lại trở về bá cáo lên Vua.
Vị Hoàng Đế này trong tâm biết hài nhi có khả năng là một dị nhân
nên không dám trễ nải nữa, hồi tâm chuyển ý, bèn ra lệnh cho đám lính ôm hài nhi về. Hài nhi này tương lai chính là một trong Tam Hoàng Ngũ Đế nổi danh lừng lẫy.
Đến tuổi này, đọc đoạn văn này ghi chép, trong tâm tôi quả nhiên thấy là-lạ, người viết tiểu thuyết thật đã có thể biên soạn một câu chuyện! Tâm tôi trước sau vẫn ngờ-ngợ “chuyện này không có khả năng xảy ra.”
Khi tôi mới bắt đầu học Phật, gặp Liễu Minh Hoà Thượng, Liễu Minh Hoà Thượng nói: “Anh đã từ chỗ cao té xuống mà không bị chết.”
– Tôi đáp: “Không có”.
Liễu Minh Hoà Thượng nói: “Nghĩ kỹ lại xem sao, bị vào thời kz còn rất nhỏ, rất nhỏ.” Sau này tôi mới biết, quả nhiên là có, chuyện đó thật sự xảy ra khi tôi còn quá nhỏ, nhỏ đến nỗi không cách nào nhớ ra được, nếu cha mẹ không nhắc lại cho nghe thì không sao biết được.
Tôi đã từ trong hư không rơi xuống.
Một âm thanh “Két” một tiếng, tôi chẳng hề kêu la, cả nhànghĩ rằng tôi đã chết rồi. Sau đó tôi há miệng to, thở dốc một lần, rồi cất tiếng khóc thật to, nguyên do là tôi vẫn còn sống.
Liễu Minh Hòa Thượng nói với tôi: “Trong cõi sâu kín tự có định số, lai lịch của anh phi phàm, tương lai tất thành đại khí, tuy đương thời vẫn còn là cậu bé chưa biết gì, nhưng mà đằng sau anh có Kim Cương Minh Vương phụ trách che chở cho anh, anh vừa ngã xuống, Kim Cương Minh Vương đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy anh, không để anh chịu thương tích nặng nề.
Tôi nghi hoặc, hỏi Liễu Minh Hòa Thượng: “Thưa thật vậy sao?”
- Liễu Minh Hòa Thượng tịnh trọng nói với tôi: “Kim Cương Minh
Vương vô hình là có thật sự.
”Cuốn sách thứ 124 của tôi, Liên Sinh Hoạt Phật , có tên chính là “Bối hậu đích Minh Vương”
(Minh Vương ở sau lưng), đề thứ hai là “Vô hình đích bí mật Thủ Hộ” (Thủ Hộ bí mật trong vô hình).
SỰ XUẤT HỊÊN CỦA MINH VƯƠNG.
Trong một bản kinh điển tôi đọc được: Thích Ca Mâu Ni Phật đã từng du hóa tại nước Điểu Kim.
Thích Ca Mâu Ni Phật thuyết Pháp tại bờ hồ A Ba La La, hơn 200 dặm, hướng Đông Bắc Điểu Kim Quốc Vương thành. Nhưng tại hồ “A Ba La La” có một con rồng rất ác dữ, vừa thấy Phật Đà đến thuyết pháp, cho rằng Phật đã xâm nhập địa bàn của hắn, nên rồng đã quậy nước tạo nên sóng to trong hồ, trọn ngày bay lượn, trọn ngày ngăn chặn đất thập phần hung ác, ngang ngược muốn quét Phật Đàvà Thánh chúng ra khỏi.
Thích Ca Mâu Ni Phật trong tâm vẫn bình hòa, bất động hóa thành ánh sáng dịu dàng, mặc dầu nước hồ nổi sóng lớn, cuồng phong rít lên giận dữ, Phật Đà vẫn như như bất động.
Phật Đà nói với ác long: “Long Vương, đừng sân giận, căm hận như thế, xin thu hồi sự sân hận lại, an trụ trong tâm niệm từbi!” Nhưng ác long vẫn thản nhiên không chịu nghe lời, càng nổi giận thêm lên.
Trong một sát na, nào làm mây, nào mưa, nào điện chớp, nào sấm sét, cuồng phong làm cát đá bay lung tung, các cây lớn bật rễ đổ liên tục, nhưng Phật Đà và Thánh chúng, ngay tại chỗ Phật ngồi ánh quang minh làm thành chiếc ô che xuống, giống như cả ngàn mặt trời cùng chiếu, những gầm thét, thịnh nộ trong chớp mắt hóa thành chim bay đi, sấm sét, điện chớp chỉ xảy ra xung quanh Phật Đà.
Lúc bấy giờ, Đại Lực Thần Vương Chấp Kim Cương Thần, đột nhiên từ phía sau lưng Phật Đà xuất hiện tại hư không.
Đại Lực Thần Vương có phẫn nộ thân rất là uy mãnh đáng sợ, trong
miệng phát ra những âm thanh rất to mạnh “phụt, phụt”.
Đại Lực Thần Vương cử lên một cái chày kim cương to như ngọn
núi đập mạnh vào vách núi bên bờ hồ, làm cho cả vách núi trong một sát na vỡ nát thành tro bụi, những âm thanh ầm, ầm không ngớt, mặt đất bị chấn động, làm cho ác long rung động ngã xuống không đứng dậy được nữa. Lúc này, Đại Lực Thần Vương Chấp Kim Cương nói với ác long: “Quy hàng hay không?
Phải kính cẩn nhận sự giáo hóa của Phật Đà, nếu không quy hàng thì cũng giống ngọn núi kia hóa thành đất bụi.”
Ác long bấy giờ, 10 phần kinh hãi, ngoan ngoãn nghe lệnh, hiện thân qùy mọp đầu trước Phật Đà, Thích Ca Mâu Ni vì con ác long này mà ban cho tam quy y: “Nam Mô Phật, Nam Mô Pháp, Nam Mô Tăng.”
Chỉ một vài đọan văn ngắn trong kinh điển đã làm cho tôi cảm khái, hứng khởi vô hạn! Tôi thường dùng những lời nói thiện lành để khuyến khích chúng sinh, nhưng chúng sinh căn bản chẳng nghe tôi.
Con ác long cũng giống vậy, bạo ngược như sấm sét, nhưng sao ác long lại có thể tuân theo lời dạy dỗ vô lượng tâm từ bi hỉ xả của Đức Phật? Chỉ khi có sự xuất hiện của Đại Lực Thần Vương.
Chỉ cần một lần xuất hiện của Đại Lực Thần Vương thì ác long đã nhũn như con chi chi quy hàng rồi. Đây là “lấy bạo ngừng bạo”, “lấy hung đối hung”, “lấy độc trị độc”, đối với phường lang sói thì lại phải càng lang sói.
Tôn Minh Vương phẫn nộ của Mật giáo là thế.
Khi tôi tu trì Mật giáo, Hộ Pháp trước nhất thụ quán đỉnh là “Ma Ha Già La” “Đại Hắc Thiên”, hình trạng của Ngài rất nhiều, có 4 cánh tay, 6 cánh tay, 8 cánh tay, 12 cánh tay, cỡi ngựa….
Tiếp theo tôi nhận quán đỉnh “Thập Phẫn Nộ Tôn” –“Đại Uy Đức Minh Vương”, “Vô Năng Thắng Minh Vương”, “Mã Đầu Minh Vương”, “Quân Đồ Lợi Minh Vương”, “Giáng Tam Thế Minh Vương”, “Kim Cương Hỏa Diễm Minh Vương”, “Át La Già Ngõa Khâu La Minh Vương”, “Phách La Mã Hưu Ngõa Minh Vương”, “Phật Đỉnh Chuyển Luân Minh Vương”, “Tôn Bà Minh Vương”.
Về phương diện Đông Mật, có 5 Đại Minh Vương là: Trung ương: Bất Động Minh Vương – Đông phương: Giáng Tam Thế Minh Vương – Nam phương: Quân Đồ Lợi Minh Vương – Tây phương: Đại Uy Đức Minh Vương - Bắc phương: Kim Cương DạXoa Minh Vương.
Về phương diện Tạng Mật, có 5 Đại Minh Vương là: Hỉ Kim Cương, Thắng Lạc Kim Cương, Đại Uy Đức Kim Cương, Mật Tập Kim Cương, Đại Huyễn Hóa Võng Kim Cương.
Ngoài ra tôi còn nhận quán đỉnh từ Khổng Tước Minh Vương, Ái Nhiễm Minh Vương, Kim Cương Đồng Tử Minh Vương, vân vân. Ba tam luân thân của Mật giáo đó là:
1/ TựTánh luân - Phật;
2/ Chánh Pháp luân - Bồ Tát;
3/ Giáo Lệnh luân – Minh Vương.
Minh Vương chính là Phật Đà làm ra để độ cho các chúng sinh sân, nộ, si mê, dâm dục, ương ngạnh, biến thành Thần với thân phẫn nộ, đây chỉ nhìn ở bề ngoài, tướng nhìn rất dễ làm sợ hãi, nhưng đây cũng là sự lưu lộ đại từ bi tâm của Phật Đà, cũng chính là tượng trưng, ý nghĩa sâu xa là lấy trí tuệ quang minh để chế phục tất cả các ác ma, chướng ngại.
Tôi tu trì “Minh Vương Pháp” rất lâu. Tôi hóa độ chúng sanh, đều là thực hành Bồ Tát hạnh, chỉ có vạn bất đắc dĩ Kim Cương Minh Vương mới phải tự động hiện thân.
DƯƠNG HOÀNG HẢI