Vợ tôi hay cùng tôi đi chùa lạy Phật. Vợ tôi và tôi vừa chấp tay lạy Phật thì nghe vị thầy tăng đang giảng đạo pháp thao thao bất tuyệt. Bổng có một bà cụ già bước đến bên vị tăng hỏi xin thầy ngừng ở đây để cho bà hỏi thầy một câu. Vậy thì vị tăng bỏ cuốn sách xuống và bắt đầu quở trách bà cụ nầy oang oang trên micro: "Tôi đang thuyết giảng mà sao bà làm tôi cụt hứng không còn nhớ tôi đọc đến chổ nào nữa".. "Bà ...bà... bà...v.v... Bà không được làm như vậy nữa nghe chưa ?"
Tôi nghe lời mạt sát của vị tăng này rất chướng tai. Tôi giận cho thái độ xỉ mạ của ông đối với người già cả. Tôi liền bảo nhà tôi ngưng lạy và lui ra để tôi vào gọi ông thầy chùa này hỏi vì sao ông mạt sát người già cả. Phật, thầy nào dạy ông làm điều nầy ? Ông đã tu được bao nhiêu năm mà ông không trấn tỉnh được sự sân si mạn nghi ác kiến vậy ? Tôi vừa nói vậy với vợ tôi thì vợ tôi bảo rằng : "Người ta đã sai, sân si quá. Bây giờ anh cũng sân si nữa thì chúng ta đi chùa làm gì ?
Tôi nghe vợ tôi nói quá phải. Tôi đành theo nàng đi về nhà và lạy ảnh Phật ở nhà. Tôi xin hứa với Phật rằng từ nay con không còn hành động trong cơn nóng giận nữa. Từ đó vợ tôi chăm chút tôi nhiều hơn. Nàng bảo: "Sao dạo này trông anh hiền như Bụt vậy?" Tôi bảo nàng : Tôi nhớ chuyện đi chùa hôm ấy. Tôi đang cố gắng để lành như Bụt.
TRÍ MINH