Chuyện kể rằng, có một anh chàng gánh một gánh lễ vật rất nặng đang đi phăm phăm trên đường thì gặp một ông cụ, cụ hỏi :
- Nhà bác gánh lễ đi đâu mà nhiều vậy?
- Không giấu gì Cụ cháu gánh lễ ra mộ bố mẹ cháu để dâng lên các Cụ rồi xin các Cụ độ trì cho gia đình cháu làm ăn phát đạt, cho cuộc sống nó được an nhàn. Cụ già nghe xong cười rồi nói: “ Ta là Phật Tổ đây”. Anh chàng giật mình nhìn lại ông cụ thì lúc đó mới nhận ra Cụ là một người có tướng mạo phi phàm, quang sắc rực rỡ… Anh chàng đặt ngay gánh lễ vật xuống trước mặt Đức Phật quỳ xuống rồi van xin :
- Con xin kính dâng lên đức Phật tất cả số lễ vật này,cầu xin phù hộ cho gia đình con từ nay trở đi được có một cuộc sống dư dật sung sướng. Nói xong anh ta cúi đầu chờ đợi và chắc mẩm lần này gặp được Phật Tổ thì dứt khoát cuộc đời sẽ được đủ mọi thứ. Rồi anh ta nghe tiếng Phật tổ nói :
- Nhà anh gánh nhiều lễ vật để định dâng lên bố mẹ không phải vì nhà anh có hiếu với bố mẹ mà chính là để cầu xin bố mẹ phù hộ cho được sung sướng. Khi biết ta là Phật tức là biết ta có thể phù hộ cho nhà anh được nhiều hơn thì anh quên ngay bố mẹ là những người đã sinh thành ra mình để đem hết lễ vật dâng lên ta. Anh dâng lễ vật lên ta cũng không phải vì anh yêu quí gì ta mà đấy là điều kiện để anh mặc cả với ta phải phù hộ cho anh. Đối với bố mẹ anh là đứa con bất hiếu, đối với Phật anh là người bất kính …
Tiếng nói của đức Phật cứ văng vẳng bên tai mãi lúc thì xa lúc thì gần…cho đến khi anh ta ngẩng lên thì chẳng thấy ai cả chỉ còn lại mình anh ta và gánh lễ vật mà anh ta định đem đi làm điều kiện mặc cả với bố mẹ mình và sau đó là mặc cả với Phật và vẫn những tiếng nói ấy của Đức Phật, những tiếng nói ấy cứ văng vẳng mãi trong suốt cuộc đời còn lại của anh ta.
Thế giới Tâm linh, Phật chỉ chứng kiến và độ trì cho những người thành tâm và hướng thiện còn những kẻ định dùng lễ vật để cầu xin thì đừng hy vọng gì cả.
TRÍ MINH SƯU TẦM