Rất ít người hiểu tĩnh lặng đa phần người ta hiểu tĩnh lặng là im lặng.
Bạn có thể im lặng nơi miệng, nhưng bão tố và chiến tranh trong lòng, đó không là tĩnh lặng.
Bạn có thể suy tư trầm lặng, nhưng suy tư của bạn là những mâu thuẫn và rối rắm cực kì về đời sống, đó chẳng là tĩnh lặng.
Tĩnh lặng là ngắm một đóa hoa, thưởng thức vẻ đẹp của đóa hoa, lòng mình an lạc, và chẳng có gì khác trong lòng.
Tĩnh lặng là đứng giữa cánh đồng lộng gió, tóc bay phất phới, hít vào một hơi dài hương đồng cỏ nội, và cảm thấy mình đang hòa vào làm một với đất trời, và chẳng có gì khác trong lòng.
Thực sự thì chúng ta luôn sống với nhiều thứ trong lòng – việc phải làm trong ngày, việc phải làm ngay lúc này, việc sẽ phải lo ngày mai… suy tư về công việc, về con người, về thế giới… suy tư về thế sự, về thời sự… đó là chưa nói đến những tình cảm và cảm xúc khác nhau, đến rồi đi trong ngày, vì được khen, bị sỉ nhục, bị mắng, bị hiểu làm… Sao mà có thể tĩnh lặng “không có gì trong lòng cả”?
Các bạn, tĩnh lặng là “thấy” mọi sự, mọi thứ nhưng chẳng bám vào điều gì. Như là mình xem TV, thấy mọi thứ, thấy mọi điều của xã hội và con người trên màn hình, thấy mọi tư duy của mình trên màn hình, thấy mọi tình cảm của mình trên màn hình… Mình nhìn màn ảnh của mọi sinh hoạt của tâm trí mình, mọi hình ảnh đến rồi đi, rồi hình ảnh khác đến rồi đi… cứ như thế… Mình thấy mọi hình ảnh sinh hoạt của tâm trí mình, nhưng mình chẳng bám vào hình ảnh nào cả, cứ để chúng đến và đi như một loạt hình TV, tâm trí mình vẫn luôn trống trải và tĩnh lặng, dù mình đang ngắm loạt hình ảnh sinh hoạt của tâm trí mình…
Vẫn sống với nhiều sinh hoạt của tâm trí, nhưng tâm trí vẫn trống rỗng với bao sinh hoạt hàng ngày… Đó là tĩnh lặng.
Làm mọi việc bận rộn trong ngày, và tâm luôn trống rỗng bình an.
Người ta khen, vui mấy giây rồi nỗi vui trôi đi như mây trời. Người ta hành, buồn mấy giây rồi nỗi buồn bay đi như gió thoảng…
Thấy mọi thứ, gặp mọi thứ, nhưng chẳng bám vào đâu… Mọi thứ đến tự do và đi tự do qua tâm trí mình.
Tâm trí mình là bầu trời trong xanh, mọi cụm mây đủ loại tự do đến và đi. Bầu trời vẫn luôn trở về bản chất rỗng lặng.
Rỗng lặng. Đó là bản chất tĩnh lặng của tâm.
Các bạn, làm sao để được tĩnh lặng như thế?
Trong kinh Bát Nhã nói: “Sắc bất dị không, không bất dị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc.” Có chẳng khác không, không chẳng khác có. Có chính là không, không chính là có.”
Mọi sự có đó và ta thấy nhưng cũng như không. Không mà là có. Và có mà lại là không.
Nghĩa là, mọi sự trên đời đều có đó, đến và đi. Đến và đi như mây trời, có cũng như không. Không nhưng cũng có đó. Có đó mà là không.
Sống như thế với cuộc đời, thì ta sống với mọi thứ trên đời, nhưng không bám vào đâu. Nghiêm chỉnh với đời, nhưng cũng vui chơi với mọi thứ trên đời, như thiền sư chơi với trẻ em trên đường phố – chơi mà là dạy, dạy mà là chơi. Làm việc mà là chơi, chơi mà là làm việc.
Cuộc đời là một cuộc làm mà chơi, chơi mà làm, như thế.
Tâm luôn sinh hoạt nhưng luôn rỗng lặng.
Đó là tĩnh lặng.
Và tĩnh lặng làm được những điều huyền diệu, dù chẳng làm gì. Đó chính là huyền diệu của tĩnh lặng.
Nếu bạn tĩnh lặng, bạn sẽ thấy tĩnh lặng làm nhiều huyền diệu cho đời bạn, cũng như cho thế giới quanh bạn. (Nếu bạn không tĩnh lặng, bạn sẽ chẳng thấy được những huyền diệu này).
Tĩnh lặng là mẹ, sinh ra thế giới.
Chúc các bạn sống tích cực, năng động, nhưng luôn tĩnh lặng trong lòng
ST
Mật Liên Đăng
_________________
Nếu Bạn Gieo Niềm Tin
Bạn Sẽ Gặt Phép Màu